Chủ Nhật, 27 tháng 6, 2010

Ngày đầu tiên

Hôm nay là ngày đầu tuần, 1 ngày thứ hai. Nếu như mọi ngày trước, sinh hoạt của mình vẫn diễn ra bình thường thì tự nhiên hôm nay trong lòng mình dâng lên 1 cảm xúc khó tả. Chỉ vì 1 câu nói của bạn ấy, 1 câu nói đã làm mình rất buồn nhưng cũng rất hài lòng: từ thứ hai này, bạn ấy sẽ không onl giữa tuần nữa, 2 đứa chỉ có thể mail cho nhau thôi. Rõ ràng là vẫn có thể mail cho nhau, có thể trò chuyện cùng nhau nhưng không hiểu sao lòng mình vẫn nhớ đến như vậy. Sáng giờ trong lòng cứ bồn chồn mãi không yên. Không biết bạn ấy giờ đang làm gì nhỉ, bạn ấy có nhớ mình không... Bao nhiêu câu hỏi cứ hiện ra trong đầu. Nhưng thôi tất cả vì việc học và sức khỏe của bạn ấy. Mình không thể bắt bạn ấy cứ nói chuyện với mình để rồi bạn ấy phải vừa onl vừa học, phải thức khuya được.
Đôi khi, nổi buồn là 1 thứ đáng sợ. Nó luôn dày xéo tâm hồn chúng ta, để chúng ta không có giây phút nào yên ổn. Nhưng đôi khi, nó lại là liều thuốc kích thich làm cho mỗi khi chúng ta thấy vui, niềm vui sẽ nhân lên gấp bội.
Và mình vẫn đếm từng ngày để đến cuối tuần lại được trò chuyện cùng bạn.
I miss you :-*

Thứ Sáu, 18 tháng 6, 2010

this is the first entry, i want to write it for you...
whatever you do,
wherever you go,
or whenever you are,
i want you to always remember
that
there is someone waiting for you somewhere in this world,
wishing you happy,
following your steps,
catching you if you fall,
looking for you if you're lost,
just be brave and walk, you aways have somone walk beside you...